Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đẹp Nhất Chính Là Yêu Em


Phan_8

"Mẹ của anh cũng rất yêu thương anh." Dù là yêu một cách khác thường, nhưng không cách nào phủ nhận, đó chính là tình yêu thương, có khi sợ yêu thương như vậy là chưa đủ, nhưng đa số, không đúng, là phần lớn con người đều rất bướng bỉnh, cứ cố chấp mà yêu thương.

Anh cười, anh là đứa trẻ không có tuổi thơ, lúc những đứa trẻ khác chơi đùa ầm ĩ thì anh đã bị mẹ nhét vài cuốn sách vào tay, vì vậy những cuốn sách kia, trở thành thói quen sinh hoạt chính của anh. Anh từng đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ, yên lặng nhìn những người bạn nhỏ chơi đùa ngoài kia, anh cảm thấy bọn họ đều cười đùa rất vui vẻ, cho dù là điệu bộ tranh cãi nhau, cũng làm cho anh hâm mộ vô cùng mặc dù mẹ anh nói cho anh biết, những người đó không có tương lai, còn anh nhất định không thể trở thành người như vậy.

Anh không biết mẹ nói vậy có đúng hay không, chỉ là anh không có cách nào biện phản đối, một người trao cả tính mạng cho anh, hơn nữa người phụ nữ đó lại sẵn lòng vì anh mà hy sinh cả đời, anh không thể nào có lựa chọn làm phụ lòng bà ấy. Vì vậy cuộc đời của anh, tựa như một ly nước lã không màu không vị, cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua từng ngày, không có hờn giận, không có gì vui vẻ đáng kể, thậm chí anh không hiểu được, như thế nào mới là niềm vui thật sự, như thế nào mới là khổ sở thực sự, anh chỉ biết, anh phải hoàn thành hết từng bài tập trong sách vở, anh phải hiểu hết từng đề thi, anh phải lấy được thành tích cao nhất, người khác lấy được thành tích cao là một việc đáng giá là một chuyện vui sướng, còn anh lấy được thành tích cao thì đó là một chuyện mà anh phải làm, chuyện đó là trách nhiệm cơ bản của anh.

Trong quá khứ anh hình như cũng không nghĩ đến những chuyện như thế này, thật sự là chưa từng nghĩ tới, bây giờ ý nghĩ đó lại toát ra như vậy khiến cho anh thấy kinh hãi, thì ra là như vậy, là thế này phải không? Có vài chuyện, giống như vào giờ khắc này, lại có đáp án.

Cô thấy anh trầm mặc, không khí có chút nặng nề, "Mẹ anh, tại sao lại qua đời?"

"Thân thể bà không khỏe lâu rồi, về sau lại làm việc mệt nhọc quá sức, không bao lâu thì mất đi." Có duy nhất một chuyện khiến cho anh cảm thấy được an ủi, đó chính là vào lúc ra đi, mẹ anh đã ra đi trong sự thanh thản. Hơn nữa khi mẹ anh mất rồi, cũng không thấy cảnh anh khốn khổ, cũng có thể coi đó là sự an ủi.

Cô có chút mơ hồ, đoán rằng vào năm mà anh nghỉ học là có liên quan đến chuyện mẹ anh mất sao? Là bởi vì mẹ anh ngã bệnh, anh phải chăm sóc mẹ của mình, lúc này mới lựa chọn nghỉ học?

"Nghe nói anh từng nghỉ học phải không? Là vì. . . . . ." Câu hỏi "Tại sao" của cô còn chưa nói ra hết liền thấy ánh mắt của anh nhìn mình, giống như là anh có điều gì đó không thể khống chế hết, một giây sau đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều nhanh chóng bị ngưng đọng kết thành sương.

Cô cũng chỉ tò mò vì không thể nào hiểu nổi, ai cũng biết đối với anh việc học hành là quan trọng nhất, không thể so sánh với bất kì điều gì, với học lực như vậy ai cũng nghĩ anh sẽ thi đậu vào đại học, vì vậy lúc có người nói anh nghĩ học, thì cô mới nghĩ chắc là có chuyện ngoài ý muốn. Năm đó, cô nghĩ anh lựa chọn như vậy là vì Hạ Tư Tư, bây giờ nhìn lại, khả năng đó lại là khả năng ít xảy ra nhất.

Mà cô đụng phải điều cấm kỵ của anh, anh không muốn nói cho người khác biết là vì nguyên nhân gì, điều này thuộc về bí mật của riêng anh.

Cô không thấy, tay của anh nắm thật chặt tạo thành quả đấm, phía trên tay gân xanh nhanh chóng hằn lên, rồi ngay sau lúc đó một giây, tất cả mọi chuyện biến mất giống như là chưa từng xảy ra.

Chuyện đến đây là ngừng lại.

*******************

Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, An Diệc Thành đã sớm rời đi, thứ cảm giác này không có gì xa lạ, hầu như mỗi lần đều là như vậy, ở chỗ của anh cũng vậy mà ở chỗ của cô cũng không có gì khác. Ngày hôm qua bọn họ trao đổi, cuối cùng biến thành giống như cũ, cho dù là lúc trước anh có tức giận thì cũng cố ý châm chọc cô vài lời, nhưng mà ngày hôm qua cách nói của anh không giống như vậy, anh không nói lời nào mà nhìn cô giống như cô chính là một người có tội, khiến cho cô muốn biết rõ, cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà anh phải dùng ánh mắt đó nhìn mình, vậy mà anh cũng không nói lời nào, chỉ có sự trầm mặc, cuối cũng lại im lặng đến quỷ dị suốt cả đêm.

Cô bắt đầu rời giường, rửa mặt, trang điểm nhẹ, sau đó chạy tới công ty, giống như những ngày trước, mỗi ngày đều giống như nhau.

Người bạn nhỏ An Minh Gia còn lơ mơ vì buồn ngủ, mở hai mắt ra lấy tay vuốt vuốt mắt mình, hồi lâu nhìn mép giường thấy có người người, mới phấn khích từ trên giường bò dậy, "Ba."

Vừa tỉnh lại là có thể thấy ba, đối xử tốt thế này không bình thường tí nào. An Diệc Thành tránh chỗ vì đứa con trai chuẩn bị nhào tới, đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Gia "Mau rời giường, dì đã làm xong ăn bữa ăn sáng xong, đợi lát nữa ba đưa con đi học."

An Minh Gia trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn, bé có nghe lầm không vậy, ba lại chủ động muốn tự đưa mình đi học, mẹ ơi không thể tưởng tượng nổi. Kể từ lúc bé bắt đầu học lớp một, ba yêu cầu mình đi học, tan học mình về nhà, chuyện của mình làm thì không được làm phiền tới người khác, còn trên phương diện học tập, bé không hiểu chỗ nào sẽ hỏi ba, nhưng ba không hà khắc yêu cầu bắt bé có thành tích học tập. Luôn luôn cho chính bé tự do học tập với ba, thế nhưng hôm nay sao lại chủ động yêu cầu đưa mình học, Tiểu Gia lại thấy cảm động đến rối tinh rối mù, chẳng qua là vì trong lớp của bé, bạn học đều được, ba, mẹ hoặc bà đưa đi học, lúc nào cũng có đi có đôi với nhau, bây giờ bé cảm thấy mình được thõa mãn điều đó qua dễ dàng.

An Minh Gia nhanh chóng từ trên giường bò dậy, tự mình mặc quần áo mang giày, lại đi toilet rửa mặt, làm xong tất cả, ngoan ngoãn xuống lầu ăn điểm tâm.

Sau khi dì giúp việc mang bữa ăn sáng lên cho người bạn nhỏ An Minh Gia, bé mới nhìn về phía đối diện chỗ ba mình đang đọc báo, "Chú Thất đi khi nào vậy ba? Ngày hôm qua trước khi con ngủ chú vẫn còn ở đó."

An Diệc Thành đem tờ báo để xuống, cùng con trai ăn bữa ăn sáng, "Trong khoảng thời gian này chú Thất thường đến chơi với con lắm sao?"

Tiểu Gia gật đầu một cái, "Chú Thất nói công việc của ba rất bận, không có bao nhiêu thời gian dành cho con, cho nên chú mới tới chơi với con."

"Con thích làm bạn với chú Thất không?"

"Cũng tốt mà ba, chú Thất rất thú vị." Tiểu Gia ăn một cái trứng gà, lại nhìn ba mình, "Con còn hi vọng là ba ở cùng với con."

An Diệc Thành ăn một hớp cháo, "Thời gian gần đây, ba cũng không bận rộn như vậy nữa."

An Minh Gia cười híp mắt, ba không phải bận rộn, liền nghĩ đến thời gian ba bên cạnh mình sẽ nhiều thêm.

Nhóc con cơm nước xong, An Diệc Thành tự mình lái xe đưa An Minh Gia đến trường học. Ở trên xe, người bạn nhỏ An Minh Gia, chuyện đầu tiên phải làm là nịt dây an toàn, dọc đường cũng tự nói chuyện với ba mình, hai tuần lễ rồi đều giống nhau thầy giáo cũng chỉ dạy một phần nội dung, mà bé đã nói với thầy giáo một vài chuyện theo cái nhìn riêng của mình.

An Diệc Thành tuyệt đối không hi vọng con trai mình một mình trãi qua cuộc sống như thế, bất giác đánh lảng nói sang chuyện khác, "Con chơi với bạn bè thế nào?"

"Rất tốt ạ, con với bọn họ còn cùng nhau đá banh! Nhưng mà bọn họ không có lợi hại như con."

An Diệc Thành cười, "Còn gì nữa không, có chuyện thú vị nào nữa không?"

Tiểu Gia suy nghĩ một chút, "Lớp chúng con có một bạn nữ, bị bạn nam ngồi phía sau nắm bím tóc kéo, bạn ấy rất tức giận, vì vậy muốn giơ tay mách bạn nam kia. Kết quả bạn nữ kia không biết, thầy giáo mới vừa hỏi một vấn đề, ai có thể đọc thuộc lòng bảng cửu chương, bạn nữ kia mới vừa giơ tay liền bị kêu lên đọc bảng cửu chương rồi. . . . . ." Tiểu Gia nói xong liền nở nụ cười, "Còn có còn gì nữa không? " "Thầy giáo hỏi cái đề này có đáp án là bao nhiêu, kêu một bạn đứng lên trả lời, bạn ấy nói là 14, thầy giáo nói là 44, người bạn học kia gấp đến độ không suy nghĩ kịp . . . . . . Là 14 không phải 44. . . . . ."

Con trai đang cười nói giữa chừng An Diệc Thành dừng xe lại, Tiểu Gia cũng phát hiện đã đến trường học, vì vậy chủ động xuống xe, "Ba, hẹn gặp lại."

An Diệc Thành gật đầu một cái, "Buổi chiều tan giờ học ba tới đón con."

Tiểu Gia xoay người động tác ngừng một chút.

"Chúng ta cùng đi thăm bà nội của con."

Tiểu Gia lúc này mới gật đầu một cái, bé biết, bà của bé chính là một khối tấm bia đá, hàng năm vào thời điểm này, ba cũng sẽ đưa bé đi nhìn bà nội.

****************

Buổi chiều tan học, Tiểu Gia liền được An Diệc Thành dẫn tới khu mộ.

Tiểu Gia phát hiện, mỗi lần ba mình tới nhìn bà nội, sắc mặt đều rất phức tạp, đó là vì bé bây giờ còn quá nhỏ không thể hiểu được cái cảm giác kia,…không thể biết vì sao lại phức tạp.

Lúc này, Tiểu Gia đã quỳ gối trước mộ bia, nhìn trên mộ bia tấm hắn đã hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng trắng đen nào, ba nói khi bé còn nhỏ bà nội thường thường cõng bé đi ra ngoài làm việc, nhưng khi bé hỏi ba bà nội làm công việc gì thì ba lại không chịu nói nữa, bé chỉ là muốn biết cái gì công việc còn có thể cõng đứa trẻ mà thôi, ba đều không nói, thật nhỏ mọn, chỉ là so với nhóm nữ sinh kia, điểm này ba có hẹp hòi cũng có thể bỏ qua không tính nữa.

"Bà nội, Tiểu Gia lại cao thêm, hơn nữa ở trong lớp con cũng thuộc về dạng hơi cao người đó, không lâu nữa, con có thể có được dáng dấp cao lớn vô cùng. . . . . ."

"Kết quả thi của con không tệ nhưng ba con lại chê chữ con viết xấu xí, con phải tập viết chữ lại. . . . . ."

"Mấy ngày trước con đi đá banh rồi, con rất lợi hại đó, lớp chúng con cả đội có tổng cộng ba quả bóng vào lưới thì có một quả là con đá vào,. . . . . ."

"Bà nội, bà có nghe lời con nói hay không vậy? Con rất khỏe, ba cũng rất tốt. . . . . ."

. . . . . .

An Diệc Thành đứng ở cách đó không xa, mấy năm gần đây, anh đối với mẹ mình cảm giác càng ngày càng sâu xa, đó là loại cảm giác nói không ra lời, áy náy, bất đắc dĩ, khó chịu. . . . . . Điều gì đó giống như vậy nhưng không phải là vậy, vì vậy khiến anh không nói ra trọn vẹn cảm giác đó được, nhưng anh cũng biết, một khi người mẹ của anh đã dùng cả tính mạng để yêu thương anh thì không có gì để bàn cãi được.

Chương 18

 

Môt lần nữa Trình Vũ Phỉ lại thấy An Diệc Thành, không phải ở ngoài đời, mà là qua báo chí, trên báo là An Diệc Thành và Hạ Tư Tư, bối cảnh của bức hình chắc là tại một quán bar, Hạ Tư Tư xiêu vẹo dựa vào trên người An Diệc Thành. Mà theo thời gian trên bài báo, là ngày anh đột nhiên chủ động đến chỗ cô, ngày ấy cô thấy rất kỳ lạ, làm sao anh bỗng nhiên đến chỗ cô, dù là sau đó anh lấy lý do vì ngày giỗ của mẹ anh để giải thich sự khác thường của mình. Thì ra là không phải như vậy, là anh và Hạ Tư Tư cãi nhau?

Cãi nhau, tâm tình anh không tốt, vì vậy nghĩ đến cô.

Cô nhớ rõ, ngày đó trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá. Vì bài báo này mà tim cô như thắt lại, đối với cô mà nói, hôm nay hình như rất không thuận lợi, công việc vướg vài lỗi không nhỏ, bị lãnh đạo gọi vào phòng làm việc giáo huấn một trận, với đồng nghiệp thì đang ầm ĩ không vui vì việc lúc trước.

Đây là một ngày không dễ chịu .

Trước kia Tiết Giai Nhu có nói, tại sao trên cái thế giới này, đàn ông thành công hơn so với phụ nữ? Bởi vì đàn ông am hiểu che giấu nội tâm của mình hơn, ví dụ như một người đàn ông có thể cùng lúc chu toàn mấy người phụ nữ của mình, người nào đơn thuần cho bọn họ cảm giác hưởng thụ, người nào có thể mang đến cho họ ích lợi, người nào cần bọn họ đi lấy lòng, họ cũng có thể phân rõ ràng được, hơn nữa còn làm rất chu đáo, mà đại đa số phụ nữ không làm được, kết quả là đàn ông so với phụ nữ dễ dàng thành công hơn.

Khi đó Trình Vũ Phỉ còn cười, nói như vậy đàn ông trăng hoa ngược lại chứng minh sự thành công của bọn họ?

Tiết Giai Nhu gật đầu liên tục nói, vốn là như vậy, thật ra loại động vật giống đực này, từ cổ chí kim đều cùng một dạng, có tiền có thế thì tam thê tứ thiếp, không tiền không thế một người cũng không cưới được, xã hội hiện đại cũng không khác biệt lắm.

Bây giờ nhìn lại cũng thật là như vậy, có thể An Diệc Thành từ chỗ Hạ Tư Tư rồi đến nhà cô, thời gian vừa khớp. hình như anh nói anh chưa kết hôn, không có vợ, nhưng chưa từng nói rằng không có bạn gái, Trình Vũ Phỉ, mày còn tự cho rằng may mắn cái gì?

Sau khi tan làm, cô tùy tiện lên một chiếc xe buýt, hiện tại tâm tình cô không tốt lắm, thích liền làm, không nhìn điểm đầu điểm cuối của xe buýt, trực tiếp lên, sau đó âm thầm khuyên mình, những thứ khó chịu kia giống như sẽ vì vậy mà từ từ tiêu tan. Cái thế giới này có quá nhiều chuyện không tốt đẹp, việc mình có thể làm được chẳng qua là khiến cho bản thân khá hơn một chút, về phần những thứ không tốt kia, hãy để cho nó theo gió bay đi, tóm lại cuộc sống sẽ tốt đẹp, dù sao vẫn có rất nhiều người sống hạnh phúc.

Ở một bến cô tùy tiện xuống, sau khi xuống xe mới nhìn địa điểm mình tới, bốn phía đều là những tòa nhà sang trọng, hình như cách xa khu phố buôn bán, cô chọn một con đường đi tới, rẽ qua mấy con phố, mới biết mình đi tới thành phố nào, tính toán sẽ về nhà như thế nào.

Nhưng mà giống như có cảm ứng, cô cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu, phát hiện một chiếc xe sang trọng dừng cách đó không xa, cô đang cảm thấy kỳ quái, liền thấy cửa xe mở ra, Từ Triệu Luân từ trong xe bước ra.

Từ Triệu Luân, Tiết Giai Nhu, không đúng, chính xác phải gọi là chồng cũ của Tiết Giai Nhu.

*********

Nếu như nói trong khoảng thời gian này, Trình Vũ Phỉ từ trên báo chí thấy dược chuyện tốt gì, vậy nhất định là buổi lễ đính hôn của Từ Triệu Luân và tiểu thư Bạch gia bị hủy bỏ, hơn nữa Bạch gia vì thế mà tức giận, trên truyền thông trắng trợn chửi bới Từ gia, mà Từ gia cũng không có hành động kịch liệt gì để đáp lại, hẳn là thực sự cảm thấy có lỗi với Bạch gia, nếu không phong cách của Từ gia, tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Trình Vũ Phỉ cảm thấy ở điểm này mình so với Tiết Giai Nhu kém hơn, Tiết Giai Nhu nói kết hôn liền kết hôn, nói ly hôn liền ly hôn, làm cho bản thân mình giống như chỉ là một khán giả, bất cứ lúc nào cũng có thể nhập diễn, mà lúc nào cũng có thể thoát ra. Mà Trình Vũ Phỉ tự nhận là mình không làm được, bởi vì cho dù cuộc hôn nhân của Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân không êm ấm, cô vẫn hi vọng giữa Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm được hóa giải thì hai người lại làm hòa, huống chi giữa hai người còn có đứa bé.

Nếu như Tiết Giai Nhu biết trong lòng cô nghĩ như thế chắc sẽ mắng cô chết, Tiết Giai Nhu ghét nhất kiểu vì đứa bé mà miễn cưỡng duy trì hôn nhân, vừa nhìn thấy người vì đứa bé mà yên lặng chịu đựng người chồng không tốt còn chán ghét hơn so vs thấy đàn ông cặn bã. Trong mắt Tiết Giai Nhu, phụ nữ nên vì mình mà sống, chồng hay con đều không nên trở thành sự trói buộc đối với bản thân.

Lần trước cô và Tiết Giai Nhu nói chuyện, hỏi về tin tức Từ Triệu Luân hủy bỏ lễ đính hôn, Tiết Giai Nhu chỉ lạnh lùng mở miệng: có quan hệ gì tới mình?

Bộ dáng kia, giống như Từ Triệu Luân đính hôn hay hủy bỏ nó cũng không ảnh hưởng chút nào tới cô ấy.

Bây giờ, ở đây lại gặp được Từ Triệu Luân, Trình Vũ Phỉ có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn đi tới chỗ Từ Triệu Luân. Giữa bọn họ số lần gặp mặt rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay, dù là trên báo cô thường thấy người đàn ông này. Lần đầu tiên thực sự tiếp xúc với anh ta là trong hôn lễ của Tiết Giai Nhu, sau đó là lần cô đến nhà Tiết Giai Nhu gặp qua anh ta một lần, cộng thêm lần này, cô gặp qua người đàn ông này ba lần.

Cô là người không thích có bất kỳ quan hệ nào với chồng hay bạn trai của bạn bè, theo lời của người đời mà nói là tính tình cô cổ hủ cũng được.

"Từ tiên sinh." cô đứng trước mặt Từ Triệu Luân, cảm giác người đàn ông này hình như có lời muốn nói với mình.

"Không ngại cùng nhau ăn bữa cơm chứ?" Từ Triệu Luân cười cười, nhưng cười lại không cách nào làm cho người ta cảm thấy sự dịu dàng trong đó, thậm chí mang mấy phần nghiêm nghị, giống như những gì anh ta nói không phải là hỏi ý, mà là đang trực tiếp ra lệnh.

****************

Cùng nhau ngồi trong nhà hàng, Từ Triệu Luân không chọn món ăn, hình như cũng không có ý định ăn, anh không có thói quen ăn cơm cùng người lạ, huống chi hiện tại tâm trạng không tốt.

Anh không nói lời nào, Trình Vũ Phỉ đành miễn cưỡng tự tìm đề tài nói chuyện, "Bây giờ Nhân Nhân như thế nào?"

Lần trước nghe giọng điệu Tiết Giai Nhu, Từ Nhân nhân đang giận dỗi cô ấy, một khoảng thời gian không để ý tới Tiết Giai Nhu, bình thường người làm mẹ thì lúc này sẽ cưng chiều dụ dỗ nữ con gái mình, mà cách làm của Tiết Giai Nhu là: tiểu gia hỏa kia không nói xin lỗi cô, đừng nghĩ cô cùng con nói một câu.

Vì vậy bây giờ hai mẹ con ai cũng không thèm để ý đến tình trạng của người kia.

"Vẫn tốt… Cám ơn cô quan tâm."

Giọng điệu của anh rất nhạt, khiến cho cô âm thầm suy đoán, anh ta rốt cuộc muốn nói cái gì? Giữa bọn họ, chuyện duy nhất có thể nói chính là về Tiết Giai Nhu, nhưng Tiết Giai Nhu và anh ta đã ly hôn.

Cô cũng không tâm tình ăn cái gì, mà nhìn người đàn ông anh tuấn kết hợp sự quyết đoán trước mặt này, "Anh chắc muốn hỏi chuyện về Giai Nhu?"

Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, gần đây hình như sự kiên nhẫn của cô càng ngày càng không tốt, cứ ngồi như vậy, không ngừng suy đoán đối phương muốn làm gì, nếu là lúc trước cô có thể, nhưng bây giờ không muốn như vậy.

"Lúc trước định như vậy." Từ Triệu Luân cũng không có nửa điểm che giấu, "Bây giờ đột nhiên cảm thấy không cần nữa."

"Đây là ý gì?"

"Trình tiểu thư hẳn là biết chuyện tôi và bạn cô ly hôn chứ?"

Cô gật đầu.

"Đã như vậy, tôi cần gì quan tâm cô ấy hiện tại như thế nào?"

"Giữa hai người có phải hiểu lầm gì đó hay không?"

Hiểu lầm? Từ Triệu Luân cười nhạo một tiếng, có thể hiểu lầm chỗ nào.

"Nếu như Trình tiểu thư không định ăn cơm, vậy tôi tính tiền."

Trình Vũ Phỉ cau mày, đây coi là cái gì? Vì vậy không nhịn được ngăn anh ta lại, "Mặc dù tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì mà dẫn tới ly hôn, nhưng có một số việc, tôi muốn anh biết rõ." Sắc mặt cô nghiêm túc, "Giai Nhu đi bệnh viện làm một tiểu phẫu, tôi không biết anh có biết chuyện này hay không, cũng không biết anh đối với chuyện này phản ứng như thế nào, nhưng tôi muốn nói, không phải cô ấy không muốn sinh đứa bé, mà là sức khỏe của cô ấy không cho phép lưu lại đứa bé kia. Chính là tôi phải nói với anh, hơn nữa tôi nghĩ, nếu như tôi không nói, với tính cách của Giai Nhu, đời này cũng sẽ không nói, dù là khiến anh hiểu lầm cô ấy không muốn vì anh sanh con."

Cô nói xong mấy câu này, trong lòng mới thoải hơn một chút. Lúc đầu cô với Tiết Giai Nhu đến bệnh viện, đã cảm thấy Từ Triệu Luân biết việc đó, chí ít anh ta là cha của đứa trẻ, nhưng bộ dáng Tiết Giai Nhu làm như không sao, nếu đứa bé không giữ được, cần gì nói cho anh ta biết…

Từ Triệu Luân nghe những lời cô nói, trầm mặc hồi lâu. Anh không biết nghe được những lời như vậy anh nên có phản ứng gì, chẳng qua anh vô tình gặp Trình Vũ Phỉ, biết cô là bạn tốt của Giai Nhu, muốn cùng cô nói chuyện một chút. Nhưng sau khi ngồi xuống, anh lại hối hận về cái quyết định này, bọn họ có thể tán gẫu cái gì đây, tại sao anh phải đi lo lắng cho người phụ nữ kia, tại sao mỗi lần đều là anh chủ động thỏa hiệp.

Vậy mà việc này tiềm thức quyết định (mình không hiểu câu này luôn), lại cho tâm anh có lời giải đáp.

Anh luôn cho rằng người phụ nữ kia không yêu mình, cũng biết cô ấy và mình ở chung giống như nhiệm vụ phải hoàn thành, anh vẫn thỏa hiệp , cho đến khi anh phát hiện, ngay cả sinh con cho mình cô cũng không nguyện ý. Về phần Nhân Nhân, cũng chỉ là cô dùng để làm bia đỡ đạn không thể thiếu mà thôi, anh tức giận, vì vậy cuối cùng quyết định kết thúc đoạn hôn nhân kia, nhưng bây giờ lại nghe được kết quả như vậy.

"Cám ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này." Từ Triệu Luân cười cười, lần này cười có chút thâm ý, ít nhất không miễn cưỡng giống lúc trước.

Từ nét mặt Từ Triệu Luân, Trình Vũ Phỉ cũng biết, mình đã có một quyết định chính xác, không biết mấy lời nói này có thể khiến Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân phát sinh phản ứng gì, ít nhất có thể để cho Từ Triệu Luân biết Tiết Giai Nhu không phải là một người độc ác như vậy.

"Những chuyện này nên rất sớm nói cho anh biết, chẳng qua là chưa có cơ hội."

"Cho dù như thế nào, xin tiếp nhận cảm tạ của tôi."

Cảm tạ của anh rất chân thành tha thiết, ngược lại khiến Trình Vũ Phỉ ngẩn người.

Hơn nữa Từ Triệu Luân còn mãnh liệt yêu cầu tự mình đưa cô về, khiến cô không từ chối được.

Đến cửa chung cư, cô mới vừa xuống xe, chuẩn bị cùng anh ta tạm biệt thì Từ Triệu Luân lại nhìn cô nói “Hôm nay cô đã nói cho tôi biết một chuyện, để báo đáp, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật."

Trình Vũ Phỉ cau mày, nhưng chỉ là im lặng nghe.

Sau khi nghe xong, cho đến khi Từ Triệu Luân lái xe rời đi, cô vẫn còn đứng tại chỗ. Từ Triệu Luân chỉ nói mấy câu, lại làm cho cô- cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ban đầu em trai cô gặp chuyện không may, cô nhờ Tiết Giai Nhu giúp một tay, vào lúc đó mặc dù Tiết Giai Nhu và Từ Triệu Luân cãi nhau, cô ấy vẫn nói với Từ Triệu Luân, cuối cùng Tiết Giai Nhu không thương thảo được, cùng Từ Triệu Luân tranh cãi ầm ĩ, hơn nữa đối với Trình Vũ Phỉ cảm thấy cực kỳ áy náy. Nhưng mà, trên thực tế là Từ Triệu Luân chuẩn bị tham gia vào sự kiện kia, lại được báo việc kia là do "Hoàng Thành" Tứ thiếu An Diệc Thành bày mưu tính kế. Từ gia chưa bao giờ trực tiếp cùng "Hoàng Thành" đối nghịch, đây là quy tắc quy tắc sinh tồn trong nghề, anh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Từ Triệu Luân không nói cho Tiết Giai Nhu nguyên nhân, khiến cho Tiết Giai Nhu hiểu lầm.

Trình Vũ Phỉ nghe xong, lại cau mày, quả thật khó có thể tin.

Em trai cô gặp chuyện không may, cô gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, thậm chí coi An Diệc Thành là hoàng tử từ trên trời giáng xuống cứu vớt mình, nhưng bây giờ mới biết, đó không phải là hoàng tử, mà là Satan.

Chương 19

 

Sau khi nghe Từ Triệu Luân nói, dù Trình Vũ Phỉ đã suy nghĩ rất lâu nhưng cô cũng không thể nghĩ ra, không phải cô bỏ qua An Diệc Thành không nghĩ đến anh mà là cô không hiểu nổi cô có chỗ nào đáng giá khiến An Diệc Thành phải khổ tâm nhiều như vậy. Nhiều năm sau gặp lại nhau, cô và anh chạm mặt nhau là lúc An Diệc Thành đang đi tìm phòng bệnh ở viện Giản Ngưng, vừa đúng lúc cô cũng ngồi đợi ở phòng bệnh Giản Ngưng, đó chính là lần đầu tiên gặp lại của bọn họ, thậm chí vào lúc đó, biểu hiện của anh lại là hoàn toàn không biết mình, mà muốn chính cô nhớ lại để nhận ra anh, nhưng khi cô chuẩn bị rời đi thì anh lại hiện ra ở trước mặt, rồi nói với cô "Trình tiểu thư, đã lâu không gặp", cô thấy biểu hiện như vậy, giống như anh đang muốn nhắc nhở điều gì đó.

Chính là lúc đó sao? Anh đã nhìn chằm chằm mình.

Đối với ánh mắt của anh cô từng canh cánh trong lòng, bởi vì cô nhìn thấy trong ánh mắt đó có ý hận thù, cô không hiểu sự hận thù của anh đối với mình là đến từ chỗ nào, giữa bọn họ rõ ràng cũng không cùng nhau trải qua cái gì, thì trong lòng làm sao có chuyện gì tới mức yêu hận tình thù như vậy, anh lại còn để nỗi oán hận đó trong lòng nhiều năm nay. Thậm chí không tiếc phiền phức lớn như vậy, cố ý để cho em trai cô lâm vào cảnh khốn cùng, sau đó anh lại xuất hiện, buộc cô trở thành người đàn bà của anh, đây chính là mục đích của anh?

Cô không hiểu, cô cũng không phải là mỹ nhân tuyệt thế, có khả năng khiến một người đàn ông vì phải lấy được cô mà không từ thủ đoạn, cô không nghĩ ra, hoàn toàn không hiểu cách làm của An Diệc Thành, cô thà nghĩ rằng Từ Triệu Luân đã nói sai, chứ không phải như bây giờ, cô nghĩ mãi cũng không hiểu thấu được.

Cô đang buồn phiền, em trai của cô Trình Gia Đống lại gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại Trình Gia Đống hỏi cô hiện tại như thế nào, ở chỗ làm ra sao, cuộc sống thì thế nào, chẳng qua cuối cùng lại cẩn thận hỏi cô, cô có thể giới thiệu bạn trai hay không, cô nói mấy câu miễn cưỡng cho qua chuyện, liền bắt đầu quan tâm tới cuộc sống của em trai mình. Chị em hai người họ cười nói qua điện thoại trong chốc lát, sau đó mới cúp điện thoại.

Nàng vuốt điện thoại di động, rất muốn gọi một cú cho An Diệc Thành, muốn biết tại sao anh lại cư xử với mình như vậy, nhưng cô vẫn còn do dự.

*********************

An Diệc Thành gần đây rất bận rộn, anh vốn muốn dùng khoảng thời gian này để ở nhà với con trai, thì hai ngày trước lại bị phái đi công tác ở nước ngoài, bây giờ vừa trở về, về đến"Hoàng Thành" thì đi đến chỗ Cố Trường Dạ báo cáo những tin tức mà anh lấy được. Nguyễn Ngộ Minh cùng Kỷ Bách Hiên nhìn đến anh, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt đồng cảm, trong đám người của bọn họ, thì An Diệc Thành thuộc dạng người làm việc bán mạng nhất rồi, luôn hối hả ngược xuôi, hàng năm không cố định, cũng không còn cách nào khác, chính vì An Diệc Thành là người quản lý mọi chuyện nên mới phiền toán như vậy.

Sau khi thấy An Diệc Thành đi vào phòng làm việc của Đại ca, Kỷ Bách Hiên nghiêng đầu tới bên tai Nguyễn Ngộ Minh, "Em đoán Tứ ca phải đi báo cáo với Hướng đại ca về chuyện của Ngũ Ca."

"Làm sao cậu biết? Đại ca không phải đối với Ngũ ca đã. . . . . ." Nguyễn Ngộ Minh mặc dù rất nhiều chuyện nhưng cũng không quan tâm quá nhiều, bình thường cũng để ý tới chuyện của người khác nhưng không đi chung một đường với họ, có điều anh cũng rất hiểu rõ trọng điểm, mấy năm trước quả thực Đại ca từng nói đáng lý ra phải quản Ngũ ca chặt chẽ hơn, nhưng không có cách nào, Ngũ ca tư tưởng lớn, hơn nữa đối với Đại ca có hiểu lầm, có tính toán tìm thời điểm để có thể thoát khỏi"Hoàng Thành" , thật ra thì thoát khỏi cũng không có khó gì, mấu chốt là cơ nghiệp của Ngũ ca phần lớn là phụ thuộc "Hoàng Thành" , cứ tùy tiện rút lui như vậy, đối với"Hoàng Thành" tuyệt đối có ảnh hưởng. Nhưng mấy năm gần đây, Ngũ ca cùng đại ca quan hệ rõ ràng hòa thuận, đã như vậy, vì sao đại ca vẫn đối đãi với Ngũ ca như thế, chuyện này hoàn toàn không hợp tình hợp lý.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .